Trong những năm gần đây, chống tham nhũng được coi là một trong những trụ cột chính trị quan trọng nhất của Đảng CSVN và Tổng Bí thư Tô Lâm.
Chiến dịch “đốt lò” khởi xướng dưới thời cố Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và được tiếp nối mạnh mẽ dưới thời của ông Tô Lâm với phương châm quyết liệt “không có vùng cấm, không có ngoại lệ”.
Tuy nhiên, một vụ việc mới đây tại Đắk Lắk đang làm dấy lên nhiều tranh luận trong dư luận về chuẩn mực pháp lý và tính công bằng của công cuộc chống tham nhũng.
Theo thông tin từ báo chí nhà nước, cựu Chủ tịch UBND tỉnh Đắk Lắk Phạm Ngọc Nghị có hành vi nhận 4,5 tỷ đồng dưới dạng “quà biếu”.
Dù vậy, do ông Nghị đã nộp lại số tiền này, nên cơ quan điều tra đã không xem xét trách nhiệm hình sự đối với ông, mà chỉ xử lý hai cấp dưới với cáo buộc “nhận hối lộ”.
Đồng thời, hai cựu lãnh đạo Ban Quản lý dự án tỉnh Đắk Lắk là Phạm Văn Hạ và Bùi Văn Từ vẫn bị truy tố vì đã nhận 5,1 tỷ và 6 tỷ đồng trong vụ án này.
Sự khác biệt “một trời, một vực” trong cách xử lý vụ việc này nhanh chóng trở thành tâm điểm tranh luận: vì sao người đứng đầu chính quyền địa phương có thể tránh trách nhiệm hình sự, trong khi cấp dưới lại bị truy tố?
Công luận cho rằng, việc cho phép một lãnh đạo cấp cao “thoát tội” sau khi hoàn trả tiền nhận hối lộ không chỉ làm suy yếu tính răn đe của luật pháp, mà còn là sự bất bình đẳng trước pháp luật. Nhất là, trong bối cảnh Tổng Bí thư Tô Lâm tuyên bố chống tham nhũng không có vùng cấm.
Câu hỏi đặt ra cho toàn bộ hệ thống chính trị Việt nam, đó là, nếu hành vi nhận hối lộ rồi trả lại có thể được xóa trách nhiệm hình sự, thì chuẩn mực pháp lý đang được áp dụng như thế nào? Và khẩu hiệu chống tham nhũng “không có ngoại lệ” của ông Tô Lâm tuyên bố có còn giá trị hay không?
Hồng Lĩnh – Thoibao.de









